Có những sở thích nhất thời, song cũng có những sở thích đời đời không
thay đổi, có những nỗi đau thoáng qua và cũng có những vết thương hằn
sâu theo năm tháng. Nếu giở những trang đời đẫm lệ của Kiều ta sẽ khóc,
nếu Chí Phèo chết ta xót thương thì khi đọc Vợ chồng A Phủ ta cũng cho
phép tim mình rung lên theo tiếng thổn thức của Mị. Một cô gái trẻ phải
chôn vùi cuộc đời thanh xuân trong nhà tên thống lí đến khi trốn khỏi
Hồng Ngài, ta vẫn còn thấy được một
sức sống tiềm tàng mãnh liệt trong người con gái Mèo ấy! Hạt nẩy mầm ra
hoa kết trái là một qui luật tự nhiên. Là con gái lớn lên lấy chồng về
làm dâu nhà chồng cũng là một tự nhiên và cũng là mơ ước của họ. Thế
nhưng, hạnh phúc rất nhiều song nói như người đời, ông trời lại hay ích
kỉ, ông chỉ ban cho một số người hạnh phúc còn khổ đau dường như nhân
loại ai cũng được hưởng. Em nhớ H.Banzac trong “Miếng da lừa” có viết
“Trên đời không có gì trọn vẹn hơn sự bất hạnh” là vậy. Ngay cả hạnh
phúc tưởng chừng như tầm thường dễ dàng đó cũng không mỉm cười với Mị,
nó quay lưng với cô và mở cho cô trang đời cơ cực: trang đời đẫm đầy
nước mắt. Chân dung Mị hiện lên đầu tác phẩm gần như là tảng đá chai sạn
khô lạnh, dường như ngọn lửa tình người đã vĩnh viễn tắt ngấm trong
trái tim cô. Cô cứ “lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa”. Từ ngày bị
bắt về làm dâu gạt nợ trong nhà thống lí đến nay, gương mặt Mị chỉ toàn
nước mắt. Gia đình Pá Tra nào có xem Mị là một con người, là một thành
viên hợp pháp? Một con ở! Thậm chí một con vật. Làm việc cạnh tàu ngựa,
buồng ngủ gần tàu ngựa Mị giống như con ngựa nhà thống lí. Ngày nối
ngày, Mị chỉ biết “quay tơ hái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi, đi cõng nước”.
Mị tồn tại đấy song chỉ là cái xác biết đi, linh hồn Mị tắt lịm từ bao
giờ rồi.
Song, thật sự Mị vẫn chưa chết, con người của Mị ngày xưa vẫn còn sống
trong thể xác héo mòn và vẫn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Mị là con
của núi rừng sơn cước, dòng suối rừng cây đã nhen nhóm trong cô một vẻ
hồn nhiên mộc mạc. Cô sống như chính cô, không giả dối, không tính toán
so đo. Mị rất yêu đời. Cô đẹp, cô có tài thổi sáo và đã từng vui chơi
như tất cả mọi người. Cô không có con trai khép kín dưới lòng biển sâu
mà cô là cánh chim hay hót của núi
rừng. Mị đã từng phản đối khi nghe tin Pá Tra đòi bắt cô về làm dâu gạt
nợ. Mị bảo với bố “Con nay đã biết cuốc nương làm ngô, con phải làm
nương ngô giả nợ cho bố. Bố đừng bán con cho nhà giàu”. Mị yêu tự do, Mị
yêu cuộc sống Mị muốn là cánh hải âu không sợ biển lớn, sông dài, cô
sẵn sàng trả bằng mọi giá để được tự do bên bố, bên gia đình, được yêu,
được ca hát. Mị đã có ý thức hẳn hoi về cuộc sống, thế nhưng sự ngang
trái cuộc đời đã chụp lên Mị màu đen tang tóc.
Đối với Mị tự do là điều quí nhất. Song, đóa hoa vừa chớm nụ xuân vừa
rung rung ngỡ ngàng đón cuộc đời mới - đời thiếu nữ - đã bị người ta
ngắt, người ta vò nát, không thương tiếc: Mị bị A Sử bắt.
Đau đớn đến tận cùng “có đến hàng mấy tháng đêm nào Mị cũng khóc” và rồi
chính sức sống mãnh liệt, chính tình yêu cuộc sống đã đưa Mị đến ý định
tự tử: Thà tự hủy diệt thân xác còn hơn sống mà không được tự do, sống
theo lí tưởng của mình. Những ngang trái cuộc đời không buông tha Mị,
cũng như bể khổ thế gian không cho phép Kiều phải chết, nàng phải sống,
sống chịu đọa đày.Và Mị không thể chết vì Mị phải sống để gánh trên vai
mối nợ truyền kiếp của cha mẹ. Cha mẹ cô cả đời khổ cực còn phải sống vì
con. Còn cô? Cô đã làm gì chưa? Cô không thể chết phải cam chịu làm
tảng đá vô tri, làm kiếp ngựa, kiếp con rùa thui thủi xó cửa nhà giàu.
Năm tiếp năm, tháng tiếp tháng, ngày lại nối ngày, Mị cam chịu tất cả!
Con ngựa con trâu làm còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, đứng
nhai cỏ còn Mị chưa bao giờ được nghỉ ngơi. Ngày giờ chồng lên chừng nào
thì sức sống của cô gái ngày xưa bị tiêu hao chừng ấy. “ở lâu trong cái
khổ, Mị quen khổ rồi”. Sự đọa đày đã trói buộc đã biến Mị thành nô lệ
gần mất hẳn sức sống Mị quên hẳn việc tử tự của những năm về trước. Đối
với Mị lúc này thời gian là vô nghĩa. Mị chỉ biết làm việc mà thôi. Đáng
lo thay khi con người mất dần nhận cảm về thời gian vì như thế con
người đó đã chết. Họ họat động chỉ bằng bản năng còn đời sống tâm hồn đã
tắt ngấm buồn vui, thời gian trôi qua thật vô nghĩa. Thế lực phong kiến
và thế lực thần quyền trong nhà thống lí đã nghiến nát, đã tước đọat
được cuộc đời thanh xuân, yêu, sống của Mị. Đọc phần đầu tác phẩm em
không khỏi liên tưởng Mị là cô Huệ Chi trong Cửa biển của Nguyên Hồng.
Song, công bằng mà nói Huệ Chi hạnh phúc hơn Mị. Nàng chỉ sống như đã
chết trong một thời gian ngắn mà thôi – lúc bị ép gả cho tên tướng Nhật
và nàng lại diễm phúc hơn Mị gấp bội lần. Nàng được chết, được trở về
một thế giới ngát hoa vĩnh hằng với đôi tay rộng mở tình yêu của Mẹ. Còn
Mị đau đớn thay khi cô phải kéo lê cuộc đời khổ ải hàng mấy năm. Nhưng
rồi Chí Phèo vẫn còn được bát cháo ân tình của Thị Nở đánh thức. Mị cũng
thế! Người con gái yêu đời, yêu cuộc sống như thế mà lại phải “chết” dễ
dàng thế sao? Em rất tâm đắc với hai chi tiết:
Thứ nhất là tiếng sao đêm xuân. Tiếng sáo vang dội từ xa, len lỏi vào
tâm hồn Mị. Tiếng sáo ngân vang ấy đã mở cửa ngôi nhà tâm hồn từ lâu “im
ỉm khóa” của Mị. Mị chợt nhớ – Lần đầu tiên qua bao năm nay kí ức chợt
ùa về với Mị, Mị nhớ đến ngày trước “Mị thổi sáo giỏi. Mùa xuân này Mị
uống rượu bên bếp lửa và thổi sáo. Có biết bao nhiêu người mê ngày đêm
đã thổi sáo đi theo Mị”. Và lần đầu tiên, lại cũng là lần đầu ý định tự
tử lại đến và Mị ước “Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho
chết ngay”. Khi con người ta muốn chết, hơn lúc nào hết lúc đó người ta
tha thiết yêu cuộc
sống và chính vì không được cuộc sống đáp ứng nên họ rơi vào sự thất
vọng và tìm đến cái chết. Sức sống của Mị không bị hủy diệt mà tiềm ẩn
và hôm nay như có một luồng gió mới thổi vào nó có dịp trỗi dậy. Mị đang
thả hồn theo tiếng sáo như lần theo sợi dây quá khứ để tìm về những
ngày xưa hạnh phúc. Và bất giác “Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng
đột nhiên vui sướng”. Mị muốn đi chơi, Mị “ngồi xuống giường trông ra
cái ô cửa sổ mờ mờ trăng trắng”. Còn ô cửa sổ nhỏ?
Ô cửa sổ trong tác phẩm này là một không gian nghệ thuật, nơi ấy Mị nhớ
về quá khứ, về thuở con gái. Không gian mờ đục đó hôm nay, Mị mới nhận
thức được. Bấy lâu nay Mị nào có quan tâm. Không gian âm u có phải chăng
là đời Mị? Một cuộc đời trong màn sương không lối thoát, Mị có phải
chăng là con mồi mãi sa vào lưới nhện? Hôm nay, tiếng sáo luồn qua khung
cửa đã làm cho Mị nhớ về quá khứ, một thời son trẻ được tái hiện qua
lớp “mờ mờ trăng trắng” ấy.
Con người thực tế trong Mị đã sống dậy thay thế cho con người vô thức.
Thế mà, mãi mãi bất hạnh cứ không thôi bám riết lấy Mị. Hai lần vươn tay
đến hạnh phúc, hai lần sức sống trở về là hai lần A Sử đã lấy đi mất,
đã dang tay đẩy Mị trở về số kiếp con rùa, con ngựa. A Sử trói Mị tàn ác
như thời trung cổ, nhưng Mị bất chấp tất cả, Mị không sợ, Mị đang sống
với hạnh phúc kỉ niệm, đang thả trôi mình theo tiếng sáo. Thế nhưng sự
tàn ác luôn không cho Mị hưởng hạnh phúc dầu một thời gian ngắn ngủi
thôi. Mị trở về kiếp lùi lũi như con rùa con ngựa.
Cuối cùng sức sống ấy đã trỗi dậy hơn lúc nào hết, nó mãnh liệt bội
phần. Lần Mị cởi trói cho A Phủ. Thoạt tiên lúc thấy A Phủ, Mị nhìn. Một
cái nhìn hờ hững không xúc động, không lạ lùng. Cảnh nhà này trói người
là chuyện thường. Nhưng đến một đêm, như bao đêm nào Mị cũng thức dậy
và vẫn “thản nhiên thổi lửa hơ tay”. ánh lửa “bập bùng sáng lên” chính
ánh lửa ấy đã buộc Mị “lé mắt trông sang thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở,
một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại”. Và cũng
như tiếng sáo, dòng nước mắt đau khổ của một con người đau khổ đã lôi
tuột Mị trở về quá khứ khổ đau ngày nào.
Nhìn A Phủ đứng đấy như một xác chết, bất giác Mị lại nhớ đến mình
“Trông người lại ngẫm đến ta” là vậy, Mị nhớ đến hôm ấy mình cũng đã
chịu trói như thế và nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ… không ai biết,
ai hay. Nhìn A Phủ Mị thương mình quá! Sao đời mình lại khổ đến thế! Và
từ thương bản thân Mị nghĩ đến người, nghĩ đến người đàn bà đã bị chết
trói, nghĩ đến A Phủ Mị căm giận lũ người vô lương. Cái thương, cái căm
giận, cái phẫn nộ ấy khác nào như nguồn hơi bơm vào một quả bóng đã căng
và căng đến mức phải nổ tung, chính những điều đó đã làm Mị quan tâm
đến A Phủ, một con người khổ sở chỉ vì đánh mất một con bò mà phải đem
mạng mình đánh đổi. Không! Mị nhủ A Phủ không lí do gì phải chết. Và Mị
đã hành động: “Mị rón rén bước lại, A Phủ vẫn nhắm mắt, nhưng Mị tưởng
như A Phủ đương biết có người bước lại, Mị rút dao nhỏ cắt lúa, cắt nút
dây mây. A Phủ cứ thở phè từng hơi không biết mê hay tỉnh”. Mị hành động
không hề tính toán. Thật vậy sau khi cởi trói cho A Phủ “Mị cũng hốt
hoảng” Mị hành động chỉ vì thương và ý định trả thù… Mị không muốn một
cái chết lại xảy ra, một tội ác nữa lặp lại, dù sao Mị cũng là một con
người, Mị có trái tim nhân hậu của một con người. Và hành động đó là sự
phản kháng của sức sống ngày xưa. Có người cho rằng đây là một
hành động tự phát vô ý thức. Song theo em vẫn có thể hiểu đây là một
hành động xuất phát từ một quá trình vận động tâm lí có ý thức. Có thể
xảy ra lắm chứ!
Nhưng cái quan trọng ở đây là kết quả một sức sống tiềm tàng, tiềm ẩn
của Mị trước đó. Mị cởi trói cho A Phủ là đã tự tay giật bỏ vòng xiềng
xích cho mình. Và hành động tự giải phóng này của Mị có nguồn gốc từ cái
buồn “rười rượi” từ cách uống rượu từng bát như uống cay đắng tủi nhục
của cuộc đời…Và dĩ nhiên, nó trực tiếp hơn nhờ vào tiếng sáo gọi bạn,
tiếng sáo đã làm cho lòng Mị bùng lên một ngọn lửa vốn dĩ đã dập tắp từ
lâu. Giữa màn đêm u tối, Mị lao theo A Phủ, Mị lao vào bóng đêm để xé
tọac bóng đêm đến với ánh sáng của tự do và hạnh phúc. Mị chạy theo A
Phủ chạy trốn để tìm một vùng đất mới, để sống với hạnh phúc, được làm
con người. Mặc dù giữa Mị và A Phủ chưa hề có khái niệm tình
yêu, thứ tình yêu trai gái nhưng ở họ có một thứ tình khác: tình người,
người cùng đau khổ. Và họ đã biết rằng phải dựa vào nhau để sống. Chỉ có
một con đường sống, duy nhất và con người thực của cô gái Mèo ấy đã
thắng, cô lao đi quên tất cả, quên thế lực quên sự trả thù của cha con
thống lí, quên đi con ma thần quyền chi phối, trói buộc cụôc đời cô. Đối
với cô bây giờ tự do là trên hết.Cô lao đi, đi đến phía trước dù cô
chưa định hình rõ nhưng đấy là đường sống. Khác với chị Dậu trong Tắt
đèn Chị Dậu lao ra đêm đen, và bóng tối như muốn nuốt chửng chị ấy, chị
mò mẫm trong vùng tối ấy. Chị không có con đường sáng để đi. Chị lao ra
chỉ đơn thuần là tránh nạn, chị lao ra để mà lao ra song không lối
thoát: Chị Dậu không thể tự giải phóng nổi mình “Trời tối như mực và như
cái tiền đồ của chị”. Còn Mị, Mị lao ra để cùng đi với A Phủ đến một
miền đất sống.
Kết thúc đoạn trích là cảnh A Phủ dìu Mị lao xuống dốc. Có lẽ tác phẩm
dừng ở đây thì em chắc hẳn người đọc ai cũng sẽ tin chắc rằng A Phủ và
Mị sẽ được sống yên lành và hạnh phúc. Bởi lẽ với sức sống mãnh liệt với
niềm yêu cuộc sống đến thế thì không thể nào họ (mà đặc biệt là Mị) lại
có thể không tìm được cuộc sống đích thực như í muốn. Và không những
chỉ có Mị mà bất kì một ai khác đều yêu tin vào cuộc sống thì sớm hay
muộn trái ngọt hạnh phúc cũng đến với tay
họ, dù hôm nay đang chịu nhiều đau khổ, nhọc nhằn. “Hạnh phúc là một sự đợi chờ” (J.Rútxô).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét